Chào mọi người, con bé đang viết bài là một con nhỏ chênh vênh giữa dòng đời và đảo ngược giữa dòng tiền mùa Covid. Hôm nay là ngày thứ 3 em làm việc tại vương quốc bé nhưng không hề nhỏ, mới được rờ cái phần mềm Caresoft chiều nay với một chút hoảng loạn. Lý do hoảng loạn thì em chia sẻ sau nha, đang tính lưu cái phần mềm rồi về nhà đánh choén thật ngon rồi mở ra nghiên cứu, đang định nhấc bàn toạ ra về thì nhỏ em bên cạnh kêu họp nhóm.
“Mở Meet chị nhá” “OK fine, có gì hay ho đây? Hehe”
Và sau một hồi họp hành nghiêm túc như Quốc hội thì kết quả là ngồi đây, ôm cái máy tính và tâm hồn treo ngược cành cây, nhắm mắt lại, hít thở sâu và bắt đầu hồi tưởng từ hành trình bắt đầu…
Câu chuyện bắt đầu từ bà mẹ thân yêu của tôi…
Bà có một ông quý tử là thành viên của Thái Minh ngót ngét cũng cũng được 8 năm, nhìn thấy con trưởng thành từng chút một tại vương quốc này, chẳng biết bà có tình cảm với nó từ lúc nào, mà nằng nặc reo rắc cái suy nghĩ cho nốt đứa con gái rượu ương bướng vào gia nhập cùng anh nó.
Kể đến đứa con gái ương bướng của bà, đang yên phận tại một bệnh viện đa khoa ở quê nhà trong cái phòng Kế hoạch tổng hợp danh giá, oai phong, mức lương cũng ổn trong cái suy nghĩ của bố nó. “Việc ổn rồi, lấy tấm chồng nữa là ấm thân”, bố nó bảo thế. Ngày ngày, một con đường duy nhất từ cái biệt thự nhỏ xinh đến công ty 3km, xăng cả tuần không phải đổ một lần (vì bố nó tậu cho con Vision siêu tiết kiệm), chăm chỉ như một con ong trong mớ giấy tờ tại bệnh viện, cuối tháng vênh mặt hóng lương, đủ để đi 10 cái đám cưới xa xỉ, hết tháng! Rồi một ngày đầu nó như có điện “Nó không thể sống một cuộc sống đơn điệu mãi như thế”, rồi nó hùng hổ xách mông lên và đi, trong đầu lẩm nhẩm bài hát “Để Mị nói cho mà nghe, tâm hồn chẳng để lặng lẽ…”. Nó quyết rồi: “Nó phải đi tìm chân lý của đời mình!” “ Nó cần phải tìm được bản thân mình, trước khi đi tìm một ai đó…”
Và nó lên Hà Nội, mà bây giờ nó coi là quê hương thứ 2…
Quay lại bà mẹ thân yêu của nó, bảo nó đăng kí vào Thái Minh làm việc đi. Ờ thì nó cũng đã có nghe đến Vương Bảo, Tràng Phục Linh trên cái đài radio cổ tối nào bố nó cũng mở; trên mấy cái chương trình sức khoẻ ở VTV2; trong câu chuyện của ông chồng con bạn nối khố bị đại tràng kết thân với Tràng Phục Linh; trong câu chuyện ông chú hàng xóm bị rụng tóc hỏi anh nó về Maxxhair,… Nổi tiếng thật đấy, nhưng công ty dược mà, làm gì có chỗ cho một con bác sỹ nhỏ nhoi nhà quê phát triển, nó đã có kĩ năng gì đâu,… Rồi nó bướng, nó cãi mẹ đi tìm công ty mới, theo cái tâm hồn ăn uống của nó, là Dinh dưỡng.
Và dòng đời xô đẩy, khi nó thấm nghề, có chuyên môn nhưng vẫn thất nghiệp trong mùa Covid đáng sợ, mẹ nó lại gọi điện lên: “Đăng kí vào Thái Minh đi, anh mày bảo đang tuyển đấy, an cư rồi mới lập nghiệp, suốt ngày lông ba lông bông”. Vầng, gái rượu, bây giờ đã thành cái con lông ba lông bông, còn Thái Minh vẫn có một chỗ đứng vững chãi trong lòng mẹ nó. Đời nó lạ!
Mò lên facebook, website, dò hỏi khắp nơi về thông tin ứng tuyển, cuối cùng nó apply…
Rồi nó phỏng vấn, mẹ nó gọi điện đốc thúc tinh thần. Nó trượt, mẹ nó tiu nghỉu, mất ăn mất ngủ. Thật không thể hiểu nổi? Rồi nó nộp tiếp (tập đoàn nhiều công ty mà, hehe). Nó phỏng vấn version 2, mẹ nó lại gọi điện. Nó đỗ, mẹ nó mừng như nó lấy được chồng (đùa, chứ chưa lấy nên không biết). Người ta hẹn nó đi làm lần một vào thứ 7, mẹ nó lại gọi điện hỏi thăm vào tối hôm đó. Rất tiếc người ta hẹn lại vào thứ 2, mẹ nó không thu hoạch được gì, haha. Rồi thứ 2 đi làm, mẹ nó gọi điện tâm sự cả buổi tối, mong nó có thể an cư và phát triển ở đây… Nỗi lòng của một bà mẹ…
Rồi nó ngồi nhớ lại từ lúc anh nó đi làm tại đây, từ một đứa suốt ngày mẹ nó lo lông bông sa ngã, thành một người đàn ông chăm chỉ làm việc, lấy vợ, sinh con…
Rồi nó nhớ có lần mẹ nó ngậm ngùi khi đọc thư cảm ơn của lãnh đạo công ty kính gửi tới bậc sinh thành ra nhân viên…
Rồi nó nhớ mẹ nó cười vui hớn hở khi được xúng xính váy áo lên dự tiệc cùng công ty tại khách sạn “mà tổng thống Mỹ từng ở khi sang Việt Nam”, “được đi tham quan công ty khang trang sạch sẽ, nhà máy mới rộng rãi hiện đại, chụp ảnh cùng cái ông chủ tịch thì giản dị hoà đồng…”
Rồi nó ngồi trầm tư, suy nghĩ “Ông chủ tịch là bậc thầy của đắc nhân tâm à, đáng nể thật!”…
…to be continued…