Chị Thuận của tôi
Danh mục web mobile Thái Minh

Chị Thuận của tôi

Cập nhật 02:50, 29/06/2022
Admin

Ở Thái Minh, tôi có một người chị Đó là chị Thuận . Đối với tôi, chị vừa là đồng nghiệp, vừa là người chị, người bạn tâm giao để chia sẻ vui buồn, và cũng là ân nhân. Với tôi, tôi thấy mình có nhiều kỉ niệm và điều đáng nhớ với chị.
Từ những ngày đầu bước chân vào phòng CSKH của Thái Minh, dù không phải là người nhận nhiệm vụ hướng dẫn tôi, nhưng chị vẫn bảo ban, kèm cặp và giúp tôi làm quen nhanh với công việc. Ngày nào chị cũng dành thời gian nghe mấy file ghi âm cuộc gọi của tôi với khách hàng, tìm ra những cái hay cái dở trong cách tư vấn của tôi, góp ý cho tôi để tôi dần tiến bộ hơn. Ra khỏi công ty thì chúng tôi lại như hai người bạn, có thể tâm sự chuyện vui buồn trong cuộc sống, chuyện chồng con gia đình đồng nghiệp, rảnh rảnh lại rủ nhau đi lượn lờ hóng mát hoặc ngồi lê la quán ăn vỉa hè. Hôm thì quán ốc gần phòng cũ của chị ở Mễ Trì Thượng, hôm thì nem nướng ở Cầu Giấy, có hôm lại lượn ra Nguyễn Khánh Toàn ăn ốc cho đổi gió. Những buổi đi chơi, đi ăn như vậy chính là dịp để chúng tôi kể chuyện trên trời dưới đất, tâm sự với nhau.
Đặc biệt, mỗi khi tôi gặp khó khăn gì, chị luôn chia sẻ, hỏi han và giúp đỡ tôi. Gần đây nhất là khi tôi nhập viện để sinh bé Tun, vì sự cố bất ngờ mà tiền tôi dự định dùng để đi sinh bị mất một nửa.Chồng thì mắc kẹt trên Hà Nội từ ngày có chỉ thị 16, bố mẹ chồng cao tuổi, bố chồng lại mới bị ngã xe nên mẹ chồng phải ở nhà chăm ông và trông bé Cún luôn. Một mình tôi chở giỏ đồ sơ sinh lên viện huyện để xin nhập viện mổ đẻ, trong ví có đúng 6 triệu. Vào viện cái đóng ngay 4 triệu rưỡi tiền mổ đẻ, 1 triệu tiền tạm ứng viện phí, còn 5 trăm thì mua thêm ít đồ dùng lặt vặt để nằm viện cũng gần hết. Thế là mọi chi phí phát sinh thêm trong những ngày nằm viện , rồi tiền ăn uống, tiền xét nghiệm các loại chỉ số sau sinh cho bé Tun đều một tay mẹ đẻ tôi lo. Buồn rầu vì sinh xong đau đớn mệt mỏi, chồng lại không có bên cạnh động viên, xong lại còn phiền mẹ đẻ phải lên trông nom rồi xoay xở thêm tiền cho tôi, rồi khi ra viện xong thì tiền đâu chi tiêu sữa bỉm tiếp. Đang buồn chán thì chị nhắn tin hỏi thăm sinh xong sức khoẻ thế nào rồi, có đủ sữa cho bé bú không, em bé ngoan không, có khó khăn gì không Tôi cảm ơn và tâm sự chuyện đang làm mình phiền lòng. Chẳng cần tôi mở lời vay, chị bảo để chị chuyển cho ít tiền tiêu, xong chị chuyển cho tôi 5 triệu, bảo cầm lấy lo chi tiêu sau sinh, lúc nào có gửi chị sau không phải vội.
Đấy, tôi có người chị chất hơn cả nước cất như thế đấy!

Trần Thị Bích Phượng Nhân viên Chăm sóc khách hàng

Bài viết liên quan

Người mà tôi thấy biết ơn

Thái Minh trong tôi…Người mà tôi thấy biết ơnNếu như để nói về người tôi cảm thấy biết ơn trong tập thể thân yêu này thì một người là không đủ. Ở mỗi bối cảnh khác nhau, sẽ có một người anh, người chị hoặc một người bạn xuất hiện, chỉ bảo cho tôi nhưng điều tôi chưa biết, giúp tôi dần hoàn thiện bản thân mình hơn.Khi mới vào Thái Minh, người tôi cảm thấy biết ơn đầu tiên đó là chị Phượng, chị Phượng là người Sếp đầu tiên của tôi. Tuy chị chỉ lớn hơn tôi 3 tuổi nhưng chị chị rất ra dáng là một người chị cả của phòng, luôn lo lắng cho các em. Chị là một người rất cẩn thận, chu đáo, hết mình vì công việc. Thật may mắn khi vừa chân ướt chân ráo đi làm, tôi đã được chị kèm cặp, dạy bảo, học được từ chị những đức tính đáng quý để giờ đây nó đã thành một thói quen không thể thiếu khi làm việc.Người tôi biết ơn tiếp theo đó là chị Linh. Chị Linh là người đã cho tôi cơ hội được làm công việc mình yêu thích. Từ một nhân viên Sale Online ngày ngày chỉ biết cắm mặt vào gọi điện cho khách hàng trở thành một ABM như hiện tại. Nếu như ngày đó chị không đề xuất cần một ABM cho Vương Bảo thì có thể bây giờ tôi vẫn là một nhân viên CSKH hoặc làm một công việc nào đó. Marketing là niềm ao ước tôi đã ấp ủ từ rất lâu nên đối với tôi, chị như giống như một người mở đường. Tôi rất biết ơn chị. Không chỉ vậy, trong thời gian hai chị em làm việc với nhau, chị luôn để tôi được thỏa sức sáng tạo trong mảng Online, để tôi phát huy được hết khả năng của mình, chị không hề gò bó hay ép buộc nên tôi cảm thấy cực kỳ thoải mái.Tiếp nữa, không thể không nhắc đến chị Liên. Chị xứng đáng được gọi là 1 người thầy đã tạo nền tảng và mảng Google Ads cho tôi. Chị truyền đạt kiến thức cực kỳ tỉ mỉ và hết mình. Đặc biệt chị là một người cực kỳ cẩn thận, từ khi làm việc với chị, giúp tôi có thói quen là khi làm xong một việc nào đó, phải rà soát thật kỹ rồi mới nhấn nút hoàn thành. Cho đến bây giờ, chị làm về mảng tối ưu thì chị vẫn luôn cố gắng hỗ trợ mọi người trong phòng một cách tốt nhất.Tôi muốn tỏ lòng biết ơn của mình đến chị Thảo, người Sếp trực tiếp hiện tại của tôi. Bắt đầu làm việc cùng chị là lúc tôi mới có bầu, cho đến bây giờ tôi đã sinh con được gần 1 tuổi. Chị luôn thấu hiểu cho hoàn cảnh khi bầu bì và con nhỏ của tôi. Nếu như có mười người thì chắc chắn phải đến chín người phát biểu rằng chị là người chăm chỉ nhất phòng, chị lúc nào cũng cần mẫn và tập trung làm việc. Chị luôn muốn có mặt trong tất cả các buổi quay talkshow, quay phóng sự, tư vấn trực tuyến…. vì nếu nhờ đối tác chị sẽ không yên tâm. Tôi luôn cảm thấy ngưỡng mộ chị về khả năng viết bài của chị, tốc độ đẻ bài cực kỳ nhanh nhưng nội dung vẫn rất hay và lôi cuốn. Tuy rất bận bịu nhưng chị vẫn sắp xếp thời gian để hướng dẫn thêm cho tôi về cách viết nội  dung và chỉ bảo tôi rất nhiều trong công việc hiện tại. Tôi rất cảm ơn chị!Anh Ngọc Anh chắc hẳn là một người Sếp quốc dân, luôn tạo cho các em một cảm giác cực kỳ thoải mái, tâm lý và tình cảm. Nhờ anh mà mỗi ngày đi làm tôi cảm thấy công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Đặc biệt, tôi muốn gửi lời biết ơn sâu sắc đến Ban Giám Đốc đã tạo nên một tập thể Thái Minh đoàn kết, vững mạnh, giúp tôi được làm việc trong một môi trường tuyệt vời như hiện tại. Tôi có thể chắc chắn rằng cho đến bây giờ, Thái Minh là công ty có nhân viên gắn bó lâu dài vì văn hóa doanh nghiệp chứ không chỉ vì thu nhập.Cuối cùng, tôi xin gửi lời yêu thương tới tất cả mọi người. Chúc Thái Minh của chúng ta luôn luôn vững mạnh!Nguyễn Thị Thu Hiền ABM

Cơ hội làm lại từ đầu

Tính đến thời điểm này, em đã làm việc tại công ty hơn 07 năm, đã được gặp gỡ và làm việc cùng với nhiều Giám đốc, Quản lý của công ty. Ai cũng để lại nhiều kỷ niệm vui có, buồn có, nhưng người mà để lại sự biết ơn đối với em chính là anh Nguyễn Hồng Văn.Năm đầu tiên, em vào công ty làm việc phần vì em là người mới bước vào ngành chưa va chạm, chưa có kinh nghiệm làm việc phần vì có con nhỏ và đang mang thai bé thứ hai nên nhiệt huyết làm việc trong em chỉ được ví như ngọn đèn cầy không có chút yêu nghề hay mục tiêu lớn lao nào trong công việc mình đang làm. Tuy em vẫn hoàn thành chỉ tiêu nhưng sự phát triển địa bàn không có.Rồi một ngày công ty có một trưởng phòng Kinh doanh mới về nhận chức. Vì là ở tỉnh nên chưa được gặp và tiếp xúc nên không biết được anh trưởng phòng Kinh doanh mới như thế nào mà chỉ được biết anh ấy đã cho bốn bạn trình dược viên của khu vực mình nghỉ việc.Lúc đó, em đã cảm thấy lo lắng cho công việc của mình. Liệu người phải nghỉ làm tiếp theo có phải là mình hay không, và rồi chuyện gì đến sẽ đến. Hôm đó, em nhận được điện thoại báo anh Văn và anh Hiếu đang làm việc với đại lý hẹn em ra quán cà phê để trao đổi công việc.Khi em gặp hai anh, ấn tượng đầu tiên là nhìn anh ấy rất khó gần, phải nói là em hơi sợ. Hai anh sếp cho em lựa chọn một là chấm dứt công việc hai là phải thay đổi. Và đương nhiên là em đã chọn phương án thứ hai nên giờ em mới có cơ hội được viết lại dòng chia sẻ này.Em đã xin hai sếp cho em 6 tháng sau khi em sinh em bé xong, em sẽ làm lại thị trường và hứa sẽ làm việc hết mình. Và từ sau ngày đó, em đã có cố gắng rất nhiều, sinh bé xong không chờ đến 6 tháng mà mới khoảng 3 tháng em đã bắt đầu công việc của mình một cách nghiêm túc và ngày một có kết quả tốt hơn.Chắc vì nhận thấy sự tiến bộ, sự cố gắng của em nên sếp Văn đã hỗ trợ, tạo điều kiện cho em rất tốt để em hoàn thành tốt công việc của em. Là 1 trưởng phòng Kinh doanh nhưng sếp luôn theo sát địa bàn, luôn thúc giục thậm chí ra tại địa bàn hỗ trợ chở em đi làm, đi mở thêm độ phủ, chỉ cho em các kinh nghiệm khi gặp khách hàng hay cách quản lý hàng hóa tại địa bàn Sếp đã cho em biết được người làm thị trường là phải như thế nào và trong em đã hiểu rõ trách nhiệm công việc của mình khi nhận là phải làm và đã làm là phải tốt.Tuy ba năm qua em đã không còn trực tiếp được làm việc với sếp nhưng những bài học, những kinh nghiệm mà em được học hỏi từ sếp em luôn ghi nhớ và cố gắng làm tốt công việc mình đảm nhiệm để không phụ lòng tin tưởng của sếp đã cho em cơ hội của sáu năm về trước.Em luôn biết ơn về cơ hội làm lại từ đầu của sếp đã giành cho em và những kinh nghiệm, nhiệt huyết của người làm sale mà sếp đã truyền cho em điều đó được chứng minh trong kết quả em đã đạt được trong công ty suốt hơn bảy năm qua . Em mong muốn công ty mình ngày một phát triển để em mãi được gắn bó công việc cùng công ty.Trần thị Sen Trình dược viên

Khi đường cùng là đường sáng

Trong đời em có hai sự kiện có lẽ em sẽ không bao giờ quên. Một là cuối cấp 3, khi đó bố em đã từng nói với em một câu rằng Tao không bao giờ tin mày thi đỗ đại học và cuối cùng để chứng minh bố đã sai, em quyết tâm lao vào ôn thi không những vậy mà còn chỉ học vào ban đêm khi mọi người đã đi ngủ hết bởi em không muốn bố thấy sự cố gắng đó của em, em muốn âm thầm chứng minh mình không phải đồ bỏ. Và cuối cùng em đã làm được, em là đứa đầu tiên trong lớp con cháu của cả hai bên nội ngoại bước chân vào giảng đường đại học (sau này thì gần như tất cả các em của em đều thi đỗ).Còn sự kiện thứ hai đến với em tại chính Thái Minh mình vào năm 2019, khi em đang cùng bạn Liên (lúc đó là BM nhãn Khương Thảo Đan chuyển giao từ bên Newtech sang) làm TVC đầu tiên của Khương Thảo Đan. Thời điểm đó em mới bắt đầu tìm hiểu cách làm TVC cũng như 3D và gần như trong đầu chưa từng có khái niệm gì về lĩnh vực này ngoại trừ một số kỹ năng xử lý kỹ xảo học mót trên mạng. Và rồi trong quá trình làm việc em nhận ra rằng case máy tính mình đang sử dụng không đáp ứng đủ nhu cầu cho việc làm TVC, nó thực sự giật lag và treo rất nhiều. Không biết bao nhiêu lần em phải làm đi làm lại vì đang làm dở thì bị treo. Thế rồi em quyết định hỏi ý kiến bạn Hiếu IT về cấu hình máy phù hợp và viết đề xuất xin anh Thái được đổi thiết bị với hi vọng thoát khỏi cảnh khóc dở mếu dở do con máy hiện tại gây ra. Thế nhưng không, em nhận lại câu trả lời từ anh Thái rằng Anh thấy hai bạn thiết kế của mình chưa xử lý được video phức tạp và việc nâng cấp case máy tính cấu hình cao như báo giá Hiếu đưa ra là chưa thực sự cần thiết, câu trả lời đó như một gáo nước lạnh dội vào khí thế hừng hực của em lúc bấy giờ đồng thời cũng thôi thúc sự tự tôn trong con người em. Thú thực là em đã phải mất vài hôm để tự thoát ra khỏi suy nghĩ tự ti về bản thân mình. Thế rồi sự tự tôn đã nhanh chóng thôi thúc em lao vào tìm tòi, học hỏi. Không chỉ tìm cách để tạo ra một TVC mà còn tìm cả cách để khắc phục các vấn đề bất cập mà case máy tính gây ra.Và rồi nỗ lực của em đã được đến đáp, đó là thời điểm TVC Khương Thảo Đan được phát sóng trên truyền hình, em đã sung sướng đến mức liên tục nói về nó trong suốt bữa ăn gia đình (video này của công ty con đó, con có công sức tạo ra nó đó,.v.v..). Đến tận bây giờ khi đã tạo ra nhiều TVC cho các nhãn hàng của Thái Minh, có được sự tin tưởng từ mọi người, đặc biệt là anh Thái thì em vẫn giữ được thói quen tìm tòi, khám phá và luôn nỗ lực để chất lượng bản thân và công việc ngày càng gia tăng. À không chỉ vậy, thỉnh thoảng em còn tự sửa được máy tính hay tối ưu phần mềm do vọc máy tính nhiều cơ. ^^Em viết ra câu chuyện này không phải với tâm thế của một chàng trai hờn dỗi, trách móc (em tin mọi người đọc sẽ đều hình dung được trải nghiệm và cả quá trình thay đổi lớn từ bản thân em). Em viết ra trải nghiệm này đầu tiên là để cảm ơn anh Thái, người có ảnh hưởng rất lớn đến em, có thể nói là người thứ 2 khiến em có động lực thay đổi sau bố em. Và điều thứ hai là em muốn truyền cảm hứng, năng lượng tích cực đến các đồng nghiệp, bạn bè và mọi người quanh em, bất kể mọi người ở vị trí công việc nào hãy tìm cho mình những nguồn động lực tích cực, sức mạnh mà nó đem lại đủ để vượt qua mọi khó khăn và đem đến những kết quả rất bất ngờ.Lê Hải Vũ Trưởng nhóm Thiết kế

Chặng đường 9 năm của tôi và Thái Minh

Hà Nội vào thu thật đẹp, nắng vàng óng ả, nắng kiêu kỳ, nắng vắt qua ngọn cây…Mình nhận lời mời phỏng vấn tại Thái Minh ở một căn chung cư nhỏ xinh trên làng Nhân Mỹ Mỹ Đình vào một ngày thu cuối tháng 8 năm 2012. Một ngày mát mẻ dịu dàng, không quá ấn tượng với không gian nơi đây nhưng lại ấn tượng bởi chị Nga và anh Thái trong buổi phỏng vấn. Chị Nga nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng lại rất sắc sảo. Anh Thái trán cao thông minh, mũi to giống mình và trái tai rất dày. Phỏng vấn xong hôm sau mình được gọi mời đi làm việc luôn, hơi bất ngờ vì được nhận nhanh như thế.Năm 2012 nhân sự có rất ít nhưng lại là những con người rất dễ thương, gần gũi, vui vẻ, hòa đồng.Nhớ cái Thành béo – NV tư vấn: dễ gần, vui vẻ, nặng lượngEm Hạnh – NV Thủ quỹ: xinh xắn, dễ thương, hiền lành và chăm chỉCái Hậu đậu – NV Marketing: hậu đậu hay chành chọe bô bô miệng nhưng không xấu bụng.Chị Nhàn, chị Mơ lông – Phòng Kế toán, chị Nghĩa – đánh dấu hàng,…Ấn tượng hơn cả là bà chị Đại – Nguyễn Thị Thanh Thúy: xinh đẹp, giỏi giang, thông minh, sắc sảo.Đại ka xinh đẹp – Phan Thu Nga: xinh xắn, sắc sảo, bản lĩnh. Chị ấy giống như một thủ lĩnh vậy, luôn khuấy động phong trào và kết nối mọi người xung quanh.Năm 2012 và 2013 mình có quá nhiều kỷ niệm đẹp tại Thái Minh, với những con người dễ thương trìu mến, Thái Minh thời kỳ đó mới là thời kỳ hình thành và phát triển, nhưng mọi người sống với nhau rất tình cảm, chân thành. Việc cả bọn thường xuyên về nhà chị Nga ăn ngủ, chuyện trò rôm rả. Rồi những buổi liên hoan ăn món bún nêm, những buổi café “hội nghị diên hồng” gặp gỡ gái trai. Những buổi ở lại làm thêm dán tem, đóng hàng đi Miền Nam đến 9 – 10h tối. Những buổi bốc hàng hùng hục vì ngày đó kho ít người, lại không có xe đẩy như bây giờ. Ôi bao nhiêu kỷ niệm đẹp, giờ kể lại ai cũng say sưa tự hào.Niềm vui khi ra khỏi làng Nhân Mỹ, chuyển đến một văn phòng Biệt thự khang trang, đẹp đẽ tọa lạc ngay tại công viên Cầu Giấy chẳng được bao lâu thì đến năm 2014 những khó khăn ập đến. Năm 2014 là một năm vô cùng khó khăn của Thái Minh và cũng là năm bao sóng gió đến với mình. Chị Nga nghỉ tại Thái Minh, anh Thái thường xuyên không có ở công ty, anh Hiếu thì đau đầu về những con số. Công ty nhiều tháng không về số, chúng mình cũng chẳng có đồng tiền thưởng nào ngoài mấy đồng lương cứng ít ỏi. Những anh chị em ở thời kỳ đó, có lẽ chắc hẳn mọi người cũng đã từng một lần suy nghĩ về việc ở hay đi. Mình cũng không tránh khỏi, nhưng có lẽ mình là người sống tình cảm, đã có những kỷ niệm đẹp gắn bó tại nơi đây, việc ra đi là một điều không nỡ, mình có niềm tin ở anh Thái, mình cũng không phải là người sợ những khó khăn. Vì thế mình đã quyết định ở lại đồng hành cùng Thái Minh.Mình được bổ nhiệm làm Phó phòng HCNS, ngày đó kỹ năng về quản lý chưa có, lại không phải một người khéo léo trong cách ứng xử, có lẽ vậy nên mình nhận được nhiều những bình luận sau lưng. Có lẽ ai cũng có những sai lầm, ai cũng có những lúc ứng xử không đúng. Mình có cảm giác mọi người không tin mình, các sếp cũng không đặt nhiều niềm tin vào mình. Đã có những ngày hết giờ làm về nhà mình đã khóc rưng rức, mình thực sự mất niềm tin, lạc lõng và cảm thấy cô độc. Thời kỳ đó mình lại có bầu, rồi bố lại bị mắc căn bệnh ung thư quái ác. Mình mệt mỏi chuyện công ty, mình đau lòng khi không thể chăm sóc cho bố tốt. Cứ thế mọi thứ dồn nén lại, mình đã không thể nào chịu đựng được, mình như bị stress vậy, khóc rất nhiều, buồn rất nhiều. Khi giới hạn chịu đựng đã vượt quá, mình đã thực sự suy nghĩ nghiêm túc về việc dừng làm việc tại Thái Minh. Vào thời kỳ đen tối ấy, khó khăn ấy, như không thể nào đứng dậy được, đã có một người luôn ở bên cạnh động viên an ủi, chị ấy đã nói với mình một cách nghiêm túc rằng “sao em phải nghỉ việc, em không được nghỉ vào thời gian này, em hãy làm việc để khẳng định bản thân, nếu em nghỉ việc có nghĩa là em thua cuộc”. Đúng vậy, mình đã thức trắng đêm suy nghĩ kỹ về những lời nói của chị ấy, cuối cùng mình quyết định ở lại Thái Minh và tiếp tục làm việc. Mình đã tự tuyên bố với bản thân rằng: “Mình làm đúng thì mình không sợ gì, không biết thì hỏi, sai thì sửa, chỉ cần không thẹn với lòng”.Đến tận bây giờ mình vẫn rất biết ơn chị ấy, mặc dù chị em không còn liên lạc thường xuyên nữa, nhưng mình luôn tôn trọng chị, chị là người thẳng thắn, sống có tình có nghĩa, không rèm pha nói xấu. Ngay cả đến bây giờ, nếu ai chỉ nghe về chị ấy mà nói chị Thúy thế này, chị Thúy thế kia là mình có thể xù lông nhím lên bảo vệ. Vì họ chẳng hiểu gì về chị ấy, chẳng biết về chị ấy mà nói chị ấy như đúng rồi.Đối với mình, người chị thứ hai là người chị vô cùng quan trọng với mình, người chị mà những ngày đầu tiên lưu số trên máy đã bắt mình lưu là “Đại ka xinh đẹp”, nói thật chứ chị là hình ảnh mình muốn hướng đến: sắc sảo, thông minh, khéo léo và bản lĩnh, lại có gu thẩm mỹ cực tốt. Chị rất “bà la sát” nhưng lại sống rất tình cảm, trượng nghĩa, thường xuyên hỏi han quan tâm đến mọi người một cách thật lòng, quan tâm đúng lúc. Có những lúc giận chị ở trong công việc, nhưng chị là người công tư phân minh, vừa nạt mình một trận trong công việc xong, hết giờ làm lại gọi í ới như chưa có chuyện gì xảy ra, như thế thì mình muốn giận cũng không giận được.Cho dù là trước đây, bây giờ hay là mai sau, mình cũng vẫn luôn trân quý tình cảm chị em, chị vẫn mãi là người chị mà mình ngưỡng mộ, là người mà khi gặp khó khăn chị vẫn luôn giúp đỡ, khi có chuyện buồn chị vẫn luôn hỏi han động viên. Mình biết có những thời kỳ chị rất khó khăn để trải qua, nhưng mình lại không thể gần gũi thăm hỏi, chuyện trò tâm sự và động viên, đến tận bây giờ mình vẫn luôn áy náy vì điều đó. Có lần chị mắng mình và hỏi “tao có còn là sếp của mày không?”, lúc đó mình vô thức buột miệng trả lời là “có”, nhưng mình cũng sững vì câu nói đó, bởi thật tâm chưa bao giờ mình gọi chị là sếp, mà trong lòng mình chị luôn là một người chị đáng mến, đáng kính.Ở Thái Minh có những người mình mang ơn, hàm ơn nhưng để trả được ơn rất khó, có lẽ mình chỉ có thể gìn giữ ở trong lòng. Ngay cả với sếp Hiếu, với mình anh Hiếu giống như một võ tướng, tổng tư lệnh chỉ huy trên mọi mặt trận tổ quốc, anh sống tình cảm, phóng khoáng, đáng trân trọng. Anh Hiếu cũng giúp đỡ mình rất nhiều, còn nhớ khi bố mình mắc bệnh, buổi sáng anh họp giao ban với các anh ASM sau đó gọi mình lên đưa cho mình 1 chiếc phong bì dày và bảo “Em cầm lấy đi, anh và các anh ASM hỏi thăm bố em”, mình thực sự rất xúc động.Thế mà để nói những lời dễ mến biết ơn với mọi người mình cũng chưa từng nói……………….Giờ đây, Thái Minh lớn mạnh, phát triển, trở thành thương hiệu uy tín hàng đầu ngành Dược. Nhìn lại cả một chặng đường 9 năm đã qua, biết bao cảm xúc không thể nói nên lời, biết bao kỷ niệm: buồn có, vui có, nước mắt có, nụ cười có, đau khổ có, hạnh phúc có, khó khăn có, thành công có nhưng mình luôn tự hào là nhân viên Thái Minh. Trải qua bao khó khăn mới thấy mình thực sự đã được trưởng thành tại nơi đây, được học hỏi rất nhiều, được đào tạo rất nhiều, được trải nghiệm rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Có lẽ mình đã đặt niềm tin đúng nơi, mình đặt niềm tin đúng người. Mình muốn nói lời cảm ơn sâu sắc đến anh Thái, chị Nga, anh Khánh và anh Hiếu. Những người anh người chị tuyệt vời, những nhà lãnh đạo sáng suốt đã chèo lái con thuyền Thái Minh vươn xa mạnh mẽ.Mình muốn nói lời cảm ơn đến tất cả những cộng sự của mình tại Thái Minh, các bạn thật tuyệt vời, chính các bạn là một mảnh ghép của cả một thời thanh xuân tươi đẹp của mình tại đây.Cảm ơn Thái Minh!Tôi yêu Thái Minh!Đoàn Thị Hường Trưởng phòng Hành chính Nhân sự

Chị Thuận của tôi

Ở Thái Minh, tôi có một người chị Đó là chị Thuận . Đối với tôi, chị vừa là đồng nghiệp, vừa là người chị, người bạn tâm giao để chia sẻ vui buồn, và cũng là ân nhân. Với tôi, tôi thấy mình có nhiều kỉ niệm và điều đáng nhớ với chị.Từ những ngày đầu bước chân vào phòng CSKH của Thái Minh, dù không phải là người nhận nhiệm vụ hướng dẫn tôi, nhưng chị vẫn bảo ban, kèm cặp và giúp tôi làm quen nhanh với công việc. Ngày nào chị cũng dành thời gian nghe mấy file ghi âm cuộc gọi của tôi với khách hàng, tìm ra những cái hay cái dở trong cách tư vấn của tôi, góp ý cho tôi để tôi dần tiến bộ hơn. Ra khỏi công ty thì chúng tôi lại như hai người bạn, có thể tâm sự chuyện vui buồn trong cuộc sống, chuyện chồng con gia đình đồng nghiệp, rảnh rảnh lại rủ nhau đi lượn lờ hóng mát hoặc ngồi lê la quán ăn vỉa hè. Hôm thì quán ốc gần phòng cũ của chị ở Mễ Trì Thượng, hôm thì nem nướng ở Cầu Giấy, có hôm lại lượn ra Nguyễn Khánh Toàn ăn ốc cho đổi gió. Những buổi đi chơi, đi ăn như vậy chính là dịp để chúng tôi kể chuyện trên trời dưới đất, tâm sự với nhau.Đặc biệt, mỗi khi tôi gặp khó khăn gì, chị luôn chia sẻ, hỏi han và giúp đỡ tôi. Gần đây nhất là khi tôi nhập viện để sinh bé Tun, vì sự cố bất ngờ mà tiền tôi dự định dùng để đi sinh bị mất một nửa.Chồng thì mắc kẹt trên Hà Nội từ ngày có chỉ thị 16, bố mẹ chồng cao tuổi, bố chồng lại mới bị ngã xe nên mẹ chồng phải ở nhà chăm ông và trông bé Cún luôn. Một mình tôi chở giỏ đồ sơ sinh lên viện huyện để xin nhập viện mổ đẻ, trong ví có đúng 6 triệu. Vào viện cái đóng ngay 4 triệu rưỡi tiền mổ đẻ, 1 triệu tiền tạm ứng viện phí, còn 5 trăm thì mua thêm ít đồ dùng lặt vặt để nằm viện cũng gần hết. Thế là mọi chi phí phát sinh thêm trong những ngày nằm viện , rồi tiền ăn uống, tiền xét nghiệm các loại chỉ số sau sinh cho bé Tun đều một tay mẹ đẻ tôi lo. Buồn rầu vì sinh xong đau đớn mệt mỏi, chồng lại không có bên cạnh động viên, xong lại còn phiền mẹ đẻ phải lên trông nom rồi xoay xở thêm tiền cho tôi, rồi khi ra viện xong thì tiền đâu chi tiêu sữa bỉm tiếp. Đang buồn chán thì chị nhắn tin hỏi thăm sinh xong sức khoẻ thế nào rồi, có đủ sữa cho bé bú không, em bé ngoan không, có khó khăn gì không Tôi cảm ơn và tâm sự chuyện đang làm mình phiền lòng. Chẳng cần tôi mở lời vay, chị bảo để chị chuyển cho ít tiền tiêu, xong chị chuyển cho tôi 5 triệu, bảo cầm lấy lo chi tiêu sau sinh, lúc nào có gửi chị sau không phải vội.Đấy, tôi có người chị chất hơn cả nước cất như thế đấy!Trần Thị Bích Phượng Nhân viên Chăm sóc khách hàng