Chặng đường 9 năm của tôi và Thái Minh
Hà Nội vào thu thật đẹp, nắng vàng óng ả, nắng kiêu kỳ, nắng vắt qua ngọn cây…Mình nhận lời mời phỏng vấn tại Thái Minh ở một căn chung cư nhỏ xinh trên làng Nhân Mỹ Mỹ Đình vào một ngày thu cuối tháng 8 năm 2012. Một ngày mát mẻ dịu dàng, không quá ấn tượng với không gian nơi đây nhưng lại ấn tượng bởi chị Nga và anh Thái trong buổi phỏng vấn. Chị Nga nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng lại rất sắc sảo. Anh Thái trán cao thông minh, mũi to giống mình và trái tai rất dày. Phỏng vấn xong hôm sau mình được gọi mời đi làm việc luôn, hơi bất ngờ vì được nhận nhanh như thế.Năm 2012 nhân sự có rất ít nhưng lại là những con người rất dễ thương, gần gũi, vui vẻ, hòa đồng.Nhớ cái Thành béo – NV tư vấn: dễ gần, vui vẻ, nặng lượngEm Hạnh – NV Thủ quỹ: xinh xắn, dễ thương, hiền lành và chăm chỉCái Hậu đậu – NV Marketing: hậu đậu hay chành chọe bô bô miệng nhưng không xấu bụng.Chị Nhàn, chị Mơ lông – Phòng Kế toán, chị Nghĩa – đánh dấu hàng,…Ấn tượng hơn cả là bà chị Đại – Nguyễn Thị Thanh Thúy: xinh đẹp, giỏi giang, thông minh, sắc sảo.Đại ka xinh đẹp – Phan Thu Nga: xinh xắn, sắc sảo, bản lĩnh. Chị ấy giống như một thủ lĩnh vậy, luôn khuấy động phong trào và kết nối mọi người xung quanh.Năm 2012 và 2013 mình có quá nhiều kỷ niệm đẹp tại Thái Minh, với những con người dễ thương trìu mến, Thái Minh thời kỳ đó mới là thời kỳ hình thành và phát triển, nhưng mọi người sống với nhau rất tình cảm, chân thành. Việc cả bọn thường xuyên về nhà chị Nga ăn ngủ, chuyện trò rôm rả. Rồi những buổi liên hoan ăn món bún nêm, những buổi café “hội nghị diên hồng” gặp gỡ gái trai. Những buổi ở lại làm thêm dán tem, đóng hàng đi Miền Nam đến 9 – 10h tối. Những buổi bốc hàng hùng hục vì ngày đó kho ít người, lại không có xe đẩy như bây giờ. Ôi bao nhiêu kỷ niệm đẹp, giờ kể lại ai cũng say sưa tự hào.Niềm vui khi ra khỏi làng Nhân Mỹ, chuyển đến một văn phòng Biệt thự khang trang, đẹp đẽ tọa lạc ngay tại công viên Cầu Giấy chẳng được bao lâu thì đến năm 2014 những khó khăn ập đến. Năm 2014 là một năm vô cùng khó khăn của Thái Minh và cũng là năm bao sóng gió đến với mình. Chị Nga nghỉ tại Thái Minh, anh Thái thường xuyên không có ở công ty, anh Hiếu thì đau đầu về những con số. Công ty nhiều tháng không về số, chúng mình cũng chẳng có đồng tiền thưởng nào ngoài mấy đồng lương cứng ít ỏi. Những anh chị em ở thời kỳ đó, có lẽ chắc hẳn mọi người cũng đã từng một lần suy nghĩ về việc ở hay đi. Mình cũng không tránh khỏi, nhưng có lẽ mình là người sống tình cảm, đã có những kỷ niệm đẹp gắn bó tại nơi đây, việc ra đi là một điều không nỡ, mình có niềm tin ở anh Thái, mình cũng không phải là người sợ những khó khăn. Vì thế mình đã quyết định ở lại đồng hành cùng Thái Minh.Mình được bổ nhiệm làm Phó phòng HCNS, ngày đó kỹ năng về quản lý chưa có, lại không phải một người khéo léo trong cách ứng xử, có lẽ vậy nên mình nhận được nhiều những bình luận sau lưng. Có lẽ ai cũng có những sai lầm, ai cũng có những lúc ứng xử không đúng. Mình có cảm giác mọi người không tin mình, các sếp cũng không đặt nhiều niềm tin vào mình. Đã có những ngày hết giờ làm về nhà mình đã khóc rưng rức, mình thực sự mất niềm tin, lạc lõng và cảm thấy cô độc. Thời kỳ đó mình lại có bầu, rồi bố lại bị mắc căn bệnh ung thư quái ác. Mình mệt mỏi chuyện công ty, mình đau lòng khi không thể chăm sóc cho bố tốt. Cứ thế mọi thứ dồn nén lại, mình đã không thể nào chịu đựng được, mình như bị stress vậy, khóc rất nhiều, buồn rất nhiều. Khi giới hạn chịu đựng đã vượt quá, mình đã thực sự suy nghĩ nghiêm túc về việc dừng làm việc tại Thái Minh. Vào thời kỳ đen tối ấy, khó khăn ấy, như không thể nào đứng dậy được, đã có một người luôn ở bên cạnh động viên an ủi, chị ấy đã nói với mình một cách nghiêm túc rằng “sao em phải nghỉ việc, em không được nghỉ vào thời gian này, em hãy làm việc để khẳng định bản thân, nếu em nghỉ việc có nghĩa là em thua cuộc”. Đúng vậy, mình đã thức trắng đêm suy nghĩ kỹ về những lời nói của chị ấy, cuối cùng mình quyết định ở lại Thái Minh và tiếp tục làm việc. Mình đã tự tuyên bố với bản thân rằng: “Mình làm đúng thì mình không sợ gì, không biết thì hỏi, sai thì sửa, chỉ cần không thẹn với lòng”.Đến tận bây giờ mình vẫn rất biết ơn chị ấy, mặc dù chị em không còn liên lạc thường xuyên nữa, nhưng mình luôn tôn trọng chị, chị là người thẳng thắn, sống có tình có nghĩa, không rèm pha nói xấu. Ngay cả đến bây giờ, nếu ai chỉ nghe về chị ấy mà nói chị Thúy thế này, chị Thúy thế kia là mình có thể xù lông nhím lên bảo vệ. Vì họ chẳng hiểu gì về chị ấy, chẳng biết về chị ấy mà nói chị ấy như đúng rồi.Đối với mình, người chị thứ hai là người chị vô cùng quan trọng với mình, người chị mà những ngày đầu tiên lưu số trên máy đã bắt mình lưu là “Đại ka xinh đẹp”, nói thật chứ chị là hình ảnh mình muốn hướng đến: sắc sảo, thông minh, khéo léo và bản lĩnh, lại có gu thẩm mỹ cực tốt. Chị rất “bà la sát” nhưng lại sống rất tình cảm, trượng nghĩa, thường xuyên hỏi han quan tâm đến mọi người một cách thật lòng, quan tâm đúng lúc. Có những lúc giận chị ở trong công việc, nhưng chị là người công tư phân minh, vừa nạt mình một trận trong công việc xong, hết giờ làm lại gọi í ới như chưa có chuyện gì xảy ra, như thế thì mình muốn giận cũng không giận được.Cho dù là trước đây, bây giờ hay là mai sau, mình cũng vẫn luôn trân quý tình cảm chị em, chị vẫn mãi là người chị mà mình ngưỡng mộ, là người mà khi gặp khó khăn chị vẫn luôn giúp đỡ, khi có chuyện buồn chị vẫn luôn hỏi han động viên. Mình biết có những thời kỳ chị rất khó khăn để trải qua, nhưng mình lại không thể gần gũi thăm hỏi, chuyện trò tâm sự và động viên, đến tận bây giờ mình vẫn luôn áy náy vì điều đó. Có lần chị mắng mình và hỏi “tao có còn là sếp của mày không?”, lúc đó mình vô thức buột miệng trả lời là “có”, nhưng mình cũng sững vì câu nói đó, bởi thật tâm chưa bao giờ mình gọi chị là sếp, mà trong lòng mình chị luôn là một người chị đáng mến, đáng kính.Ở Thái Minh có những người mình mang ơn, hàm ơn nhưng để trả được ơn rất khó, có lẽ mình chỉ có thể gìn giữ ở trong lòng. Ngay cả với sếp Hiếu, với mình anh Hiếu giống như một võ tướng, tổng tư lệnh chỉ huy trên mọi mặt trận tổ quốc, anh sống tình cảm, phóng khoáng, đáng trân trọng. Anh Hiếu cũng giúp đỡ mình rất nhiều, còn nhớ khi bố mình mắc bệnh, buổi sáng anh họp giao ban với các anh ASM sau đó gọi mình lên đưa cho mình 1 chiếc phong bì dày và bảo “Em cầm lấy đi, anh và các anh ASM hỏi thăm bố em”, mình thực sự rất xúc động.Thế mà để nói những lời dễ mến biết ơn với mọi người mình cũng chưa từng nói……………….Giờ đây, Thái Minh lớn mạnh, phát triển, trở thành thương hiệu uy tín hàng đầu ngành Dược. Nhìn lại cả một chặng đường 9 năm đã qua, biết bao cảm xúc không thể nói nên lời, biết bao kỷ niệm: buồn có, vui có, nước mắt có, nụ cười có, đau khổ có, hạnh phúc có, khó khăn có, thành công có nhưng mình luôn tự hào là nhân viên Thái Minh. Trải qua bao khó khăn mới thấy mình thực sự đã được trưởng thành tại nơi đây, được học hỏi rất nhiều, được đào tạo rất nhiều, được trải nghiệm rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Có lẽ mình đã đặt niềm tin đúng nơi, mình đặt niềm tin đúng người. Mình muốn nói lời cảm ơn sâu sắc đến anh Thái, chị Nga, anh Khánh và anh Hiếu. Những người anh người chị tuyệt vời, những nhà lãnh đạo sáng suốt đã chèo lái con thuyền Thái Minh vươn xa mạnh mẽ.Mình muốn nói lời cảm ơn đến tất cả những cộng sự của mình tại Thái Minh, các bạn thật tuyệt vời, chính các bạn là một mảnh ghép của cả một thời thanh xuân tươi đẹp của mình tại đây.Cảm ơn Thái Minh!Tôi yêu Thái Minh!Đoàn Thị Hường Trưởng phòng Hành chính Nhân sự