Kỷ niệm khó quên
Danh mục web mobile Thái Minh

Thái Minh Inside - Kỷ niệm khó quên

Đường vào Thái Minh ôi gian khó!

Đường vào Thái Minh ôi gian khó!

03:06, 29/06/2022 Admin
Tại vì sao? Vì tỉ lệ chọi cao hơn Đại họcĐó là những câu hát mình và anh Trưởng phòng nói về kỳ tuyển dụng nhân sự hồi tháng 9/2021 của Thái Minh Hi-tech. Công tác tuyển dụng nhân sự của Thái Minh Hi-tech cho đến giờ khá thuận lợi và tương lai chắc chắn còn thuận lợi hơn nữa. Muốn biết vì sao “hồi sau sẽ rõ”Nói về công tác tuyển dụng ở Thái Minh Hi-tech, mình có những kỷ niệm thật đáng nhớ. Đáng nhớ nhất là thời điểm tuyển công nhân thời vụ của năm 2020. Mặc dù là tuyển thời vụ nhưng lượng hồ sơ nộp vào vẫn khá là nhiều và tỷ lệ chọi vẫn cao ngất ngưởng. Và ấn tượng nhất trong kỳ tuyển dụng đó có một bạn Phùng Khắc Hà ở Phùng Xá Thạch Thất. Bạn ấy hỏi rất nhiều về các thông tin của công ty rồi đủ thứ khác. Sau khi phỏng vấn xong bạn ấy còn bảo: biết thế anh bảo là người nhà Mai để được ưu tiên!Mình ngạc nhiên hỏi lại anh bảo vậy? Và giải thích ở công ty này phỏng vấn đạt dựa vào năng lực của mọi người chứ không phải là quen biết sẽ được nhận. Còn các anh chị phỏng vấn có hỏi quen biết để sau này nếu may mắn được nhận thì làm chế độ thôi!Và rồi ngày có kết quả phỏng vấn cũng đã đến, bạn Hà không đạt và trời ơi, bạn ấy hỏi mình đủ thứ là tại sao? rồi có phải là công ty nhận hết người quen không?Bỏ mặc những giải thích của mình, bạn ấy tiếp tục gửi những hình ảnh, những video nhạy cảm vào tin nhắn messeger. Tình trạng này kéo dài hai ngày không kể giờ giấc. Tối đêm khi mình đang ôm chồng ngủ bạn ấy còn gửi tin nhắn. Bạn ấy không chỉ gửi mà còn nhắn cho mình những lời lẽ không lịch sự cho mình. Sau đó lại là những tin nhắn nài nỉ kiểu thực sự rất cần việc để nuôi gia đình. Hãy cho anh cơ hội.Mình có hỏi lại anh trưởng bộ phận và anh trưởng phòng mình về trường hợp này và nhận thấy anh ấy không phù hợp với các tiêu chí vị trí cần tuyển nên mới bị loại.Mình đã quyết định gọi điện cho bạn đó một lần nữa và lắng nghe hết ý kiến của bạn sau đó giải thích cho bạn hiểu về quy định tuyển dụng của công ty và yêu cầu bạn đó không được gửi tin nhắn làm phiền mình nữa.Nhưng có điều là khi mình nghe xong những lời tâm sự của bạn ấy mình vừa thấy trách vừa thấy thương cảm cho bạn ấy đó là do dịch nên bạn ấy làm tự do bị mất việc, nhà lại có ba con nhỏ mà nghe bạn bè nói chế độ phúc lợi của Thái Minh tốt quá lại còn hay được tặng quà vì thế nên cũng bất chấp làm mọi cách để được nhận vì làm thời vụ tốt có thể được giữ lại làm chính thức và cứ nghĩ rằng tuyển thời vụ dễ dàng.Sau cuộc điện thoại đó, bạn đó không còn làm phiền mình nữa. Nhưng nó là một kỷ niệm đáng nhớ trong sự nghiệp của mình. Và nhờ nó mà mình thấy Yêu Thái Minh, yêu công việc của mình hơn.Trần Thị Tuyết Mai Nhân viên Hành chính Nhân sự
Những ngày 3T

Những ngày 3T

03:05, 29/06/2022 Admin
Chiều ngày 29.7, sau cuộc họp khẩn cấp trong vòng 30 phút, Sếp Hà thông báo chúng ta phải thực hiện 3T (ăn, ở, làm việc tại chỗ) luôn từ ngày mai 30.7. Vậy là chúng tôi có một buổi tối để chuẩn bị hành lý lên đường, và đặc biệt là chuẩn bị tâm lý cho chồng và con Mặc dù trong các cuộc họp giao ban trước chúng tôi đã được thông báo chuẩn bị tinh thần và mọi phòng ban đều có phương án, kế hoạch 3T cho phòng mình nhưng trong thâm tâm tôi, đó chỉ là phương án dự phòng thôi, còn chắc công ty mình không phải thực hiện 3T đâu.Tôi mang hành lý lên đường với tâm lý vừa hào hứng, vừa hồi hộp và cũng đầy lo lắng. Hào hứng, hồi hộp vì nghĩ mình chỉ đi có một tuần và nó giống như một chuyến công tác của mình chuyến công tác lần đầu tiên trong cuộc đời cũng là cơ hội trải nghiệm cho bản thân. Lo lắng vì không biết ở nhà chồng con sẽ xoay sở ra sao, lại đúng tuần các con thi học kỳ qua zoom.Hết một tuần đầu tiên, lại thêm hai tuần giãn cách nữa, các chị em lại tự an ủi động viên nhau cố hai tuần nữa thôi, nhanh lắm. Ban ngày bọn mình bị cuốn theo công việc, hết giờ làm lại thể dục thể thao chẳng mấy mà hết ngày. Tối đến, đọc báo xem hôm nay cả nước có bao nhiêu ca nhiễm, thành phố Hồ Chí Minh bao nhiêu ca, và đặc biệt Hà Nội bao nhiêu carồi lai phỏng đoán xem liệu tình hình này có giãn cách lần ba? Lòng lại như lửa đốt! Nhưng một điều kỳ lạ, nhớ nhà là vậy, nhớ con da diết là thế nhưng ngủ dậy xuống đến nơi làm việc tôi lại quên hết cả chồng và con, vì công việc cuốn đi và cũng vì quá nhiều việc. Và tôi vui vì điều đó!Và giãn cách lần ba, một chuyến công tác chưa biết ngày trở về. Lại động viên nhau, hãy nhìn thành phố Hồ Chí Minh đi khổ quá, thương quá. Trong khi đó mình vẫn có việc để làm, vẫn khỏe mạnh, vẫn bình an vậy tại sao mình không cố gắng thêm nhỉvà lại vui vẻ cố gắng, vì công việc và cũng là vì bản thân mình. Và một điều đặc biệt, mình 3T nhưng mình còn sướng hơn ở nhà, cuối tuần nào cũng như được ăn cỗ cưới, sáng nào cũng được ăn búp-phê trong khi ở nhà có hôm nhịn đói đi làm. Tối ăn xong đi dạo vòng quanh công ty, ngồi tám chuyện giữa vườn hoa xanh mát. Vậy là mình đã nghỉ dưỡng ở Resort Thái Minh 1 tháng 7 ngày chuẩn là nghỉ dưỡng luôn. Yêu Thái Minh, yêu Hi-tech!Nguyễn Thị Thu Hương Công nhân Đóng gói 2
THÁI MINH – 7 Năm – Một Hành Trình

THÁI MINH – 7 Năm – Một Hành Trình

03:02, 29/06/2022 Admin
SỰ KHỞI ĐẦUTôi còn nhớ như in, ngày mà mình đi phỏng vấn để vào làm ở công ty.Ngày mà đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại tôi vẫn cảm thấy mình là một “kẻ rất may mắn“. May mắn đến nỗi, đó là điều mà tôi thường lấy ra an ủi, mỗi khi trên đường đời gặp những điều gì đó không vui.“Mình vẫn là một người may mắn hơn rất nhiều so với những người khác. Cớ sao lại buồn?Vì sao? Vì ngày ấy, tôi xuất thân chỉ là một cô bé mới ra trường, chập chững bước chân vào ngành dược, trải nghiệm qua hai công ty có thể nói là thất bại với sự gắn bó chỉ được hơn 1 năm. Và, tôi thất nghiệp.Và rồi chị tôi gọi điện: Thuỷ, qua công ty Khải Minh phỏng vấn đi kìa, nghe bảo người ta đang tuyển nhân viên mới đấy. Ok, tôi đi ngay và liền. Đang thất nghiệp mà, có cơ hội là đi ngay.Khi tôi đi, tôi chỉ mong, cầu mong mình được nhận vào làm ở một vị trí nhân viên bán hàng bình thường thôi, cầu mong ông trời thương xót.Và rồi, tôi gặp một người sếp phỏng vấn.Kết quả là: em được chọn, và được giao phụ trách khu vực chợ Sỉ.What? Là sao? Tôi tự chất vấn mình. Điều gì đang xảy ra? Tôi không những được nhận, mà còn được giao cho khu vực chợ Sỉ. Tôi và những người chị bạn chỉ biết nhảy cẫng lên mà vui sướng. Em được giao khu vực chợ Sỉ đó mấy chị à! Chắc các bạn cũng tưởng tượng được ra khuôn mặt của tôi lúc đó như thế nào rồi nhỉ. :))Tôi bắt đầu được vào làm công ty như vậy đó. Ngỡ ngàng, bồi hồi, hạnh phúc, mọi cảm xúc tuyệt vời trên đời đều có mặt vào lúc đó.Cám ơn. Cám ơn công ty và cám ơn người Sếp lúc đó đã không ngại tôi là lính mới, không những đã nhận tôi, mà còn cho tôi một vị trí mà trong mơ, tôi cũng không dám nghĩ tới. Thật sự, bây giờ chỉ cần nghĩ lại, cũng cảm thấy đủ hạnh phúc rồi các bạn ạ.Từ đó đến nay đã 7 năm sau cái ngày hạnh phúc đó đã trôi qua. Để rồi bây giờ, tôi hay được mấy chị vào sau gọi: “em đã là bô lão của công ty“ rồi đó nghen… :))PHÁT TRIỂN7 năm… Tôi vừa chứng kiến, vừa trải nghiệm sự phát triển vượt bậc của công ty, điều mà tôi vô cùng hãnh diện.Tôi còn nhớ, lúc mới bắt đầu công việc ở chợ Sỉ, các chị ở chợ Sỉ còn xem thường tôi lắm, không thèm tiếp cơ, các chị ấy chảnh lắm.Nhưng mà, thời gian như cối xoay vần. Từng bước, từng bước một, công ty càng ngày càng phát triển, các mặt hàng công ty thì cứ mỗi ngày một “hot dần. Có một thời gian, tôi còn phải chia hàng cho các chị khách hàng thân yêu để đổi lại một thứ gọi là “tình thân“ cứ lớn lên dần giữa tôi và các chị sỉ. Giờ đây, tôi và các chị thì cứ bốp chát nhau rồi cười khà khà :))7 năm Tôi chứng kiến sự phát triển vượt bậc của công ty khi từng bước, từng bước tôi trở thành “con chợ sỉ ( từ mà người ta thường dùng để chỉ TDV chợ Sỉ) thuộc hàng top của chợ. Lúc nào, tôi cũng trở thành một người mà các bạn công ty khác ngưỡng mộ, vì “luôn vượt chỉ tiêu“. Thật sự, trong lòng tôi vui một, thì tôi lại ngưỡng mộ đội ngũ ban quản trị công ty mười. Tôi không hiểu bằng cách nào mà hàng nào của công ty cũng bán chạy để rồi, Thái Minh từng ngày, từng ngày khẳng định vị thế của mình trên thị trường như ngày hôm nay.7 năm một thời gian vừa đủ dài, để tôi từ một cô bé mới chân ướt, chân ráo ra đời, để giờ đã là mẹ bỉm sữa hai con.Cám ơn anh Thái chủ tịch, anh Hiếu, anh Văn, anh Lực, anh Ái. Những người sếp đã “nâng đỡ“, “tha thứ“, “hỗ trợ“ cho em viết nên một hành trình 7 năm gắn bó với Thái Minh. Nơi đã có những kỷ niệm sẽ mãi mang theo hành trang của suốt cuộc đời.Bùi Thị Thu Thuỷ Trình Dược Viên
Tôi đã leo Fansipan thế đấy!

Tôi đã leo Fansipan thế đấy!

03:00, 29/06/2022 Admin
Thái Minh là một môi trường làm việc lành mạnh, thân thiện, vui vẻ và nhiều cơ hội để phát triển bản thân cũng như có các chế độ phúc lợi tốt. Đó là lí do mà tôi gắn bó với Thái Minh đến tận bây giờ. Trong hơn bảy năm gắn bó, bản thân tôi có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với công ty, nhưng có lẽ đáng nhớ nhất là lần đi leo Fansipan cùng với công ty. Đến tận bây giờ cảm xúc của chuyển đi nhớ đời đó vẫn còn y nguyên.Đó là một buổi sáng tháng 10, chúng tôi đã được công ty chia để hoạt động theo đội. Đội chúng tôi lấy tên là Sơn Long do anh Hùng ASM làm đội trưởng. Sáng sớm, mà không, phải gọi là gần sáng mới đúng, khi mà dân địa phương vẫn còn đang say giấc nồng bên chăn ấm đệm êm, chúng tôi đã được thông báo dậy và lên xe tập kết đến trạm leo. Ngồi trên xe, nhìn ra cửa sổ , thấy toàn một màu đen, đoạn nào không phải màu đen thì là màu trắng xám của sương mù, không thấy một bóng người đi đường, chỉ thỉnh thoảng nghe có tiếng còi xe xung quanh và những cú nghiêng xe thì tôi biết là mình đang đi trên con đường ngoằn nghèo ven sườn núi. Đến nơi, trời cũng vừa rạng sáng, đủ để nhìn rõ mọi người và cảnh vật xung quanh. Phải nói là núi non hùng vĩ, cây cối xanh tươi, hít hà cái không khí tươi mát ở đây thật dễ chịu.Chúng tôi được cho xếp hàng theo đội của mình, ban tổ chức phát đồ ăn sáng và nước uống cho mọi người, rồi chỉ cho nhau khu nhà vệ sinh để tranh thủ giải quyết nhu cầu luôn, không đợi đến lúc đang leo núi mà muốn đi thì chỉ có cách đi “lộ thiên thôi. Tôi cùng đồng đội tranh thủ chụp ảnh kỉ niệm, rồi khởi động trước khi đến lượt đội mình leo. Nhìn các đội leo trước lần lượt xuất phát, lòng tôi phấn khích lắm.Tôi là một đứa nhát gan nhưng lại hay tò mò về những thứ mới lạ, cái gì càng mới càng thấy kích thích và muốn khám phá, muốn thử sức. Để chuẩn bị cho chuyến leo núi này, tôi đã tập luyện rất nhiều. Ngày nào đi làm về cũng luyện cơ chân, đứng lên ngồi xuống 50 lần, chạy 10 vòng quanh sân nhà, có hôm hứng chí thì chạy từ đầu làng đến cuối làng rồi về. Đang khởi động để chuẩn bị leo, chẳng biết đứa nào tinh nghịch nghĩ ra câu “Có ai ở đây không? Em cô đơn quá!“. Tự dưng nghĩ đến cảnh leo lên lưng chừng núi, xong chẳng may lạc mất đồng đội, thì đúng là chỉ có đứng giữa núi mà hét câu đó thật. Vừa sợ vừa buồn cười, mấy đứa thi nhau hét lại câu đó để trêu nhau. Được một lúc thì đến lượt đội tôi xuất phát. Nghe lời anh dẫn đoàn, lúc mới leo nên leo từ từ, chậm chậm từng bước nhỏ để quen chân đã, xong mới tăng tốc dần.Chà, mới đầu leo cũng không mệt lắm, tôi còn vừa đi vừa lí nhí hát và chuyện trò trêu ghẹo mọi người trong đội. Lòng thầm nghĩ: độ cao ba nghìn một trăm bốn mươi ba mét à, xời, muỗi đốt inox. Ôi thôi, được một phần ba chặng đường, lúc đấy mới biết thế nào là cảm giác thở không ra hơi. Tôi không biết dùng từ gì để diễn tả sức khoẻ của mình lúc đó, nhưng thật sự mà không muốn mở miệng ra nói một từ nào nữa chứ đừng nói là hát. Tôi nhìn đồng đội: đội trưởng của chúng tôi cùng một số anh chị khác thì đã đi vượt lên mà mất dấu mọi người từ lúc nào, nhóm tôi một nửa bị tụt lại phía sau.Ai cũng đã thấm mệt, nhưng vẫn cố động viên nhau bước tiếp, từng bước từng bước qua những con đường đất đá bé tí, hai bên toàn cỏ dại và cây cối um tùm, càng lên cao không khí càng loãng, càng thấy khó thở. Lúc này chỉ có nương tựa vào nhau mà bước tiếp. Anh Tùng Thường Tín dìu chị Hoa Xinh Tươi, anh An và Việt dắt díu nhau, tôi và Hà Lim Dim sức khoẻ khá hơn một chút thì khoác túi đồ giúp mọi người. Nhìn chị Hoa với anh An thở gấp, thỉnh thoảng lại phải dừng lại lấy hơi, giống như sắp ngất, thật sự rất thương anh chị, chẳng biết làm gì, tôi và Hà chỉ biết động viên hai anh chị cố lên… Càng lên cao địa hình càng dốc và khó đi, có lúc phải leo qua một vách đá dựng đứng, chỉ có mấy cái đinh to như ngón tay đóng vào đá để làm điểm bám leo lên, trước mặt là vách đá, dưới vách đá là vực sâu, nhìn xuống chỉ thấy mấy cái ngọn của cây cổ thụ nhô lên, còn bên dưới cứ hun hút không thấy đáy, chỉ cần không may trượt chân cái thôi là ở bên dưới Tổ Tiên đợi sẵn ngay. Thế nhưng đó chưa phải là tất cả.Chặng cuối là hết đường đồi núi, gần lên đến đỉnh sẽ được xây thành các bậc thang. Khi leo đường đồi núi mệt bao nhiêu thì ở chặng leo cuối, leo lên những bậc thang lại càng mệt hơn gấp bội. Bởi lẽ đã gần lên đến đỉnh núi, gần đến độ cao 3143m so với mực nước biển, không khí lúc này phải gọi là “loãng chia đôi”, cộng với các bậc thang cứ liên tiếp mấy trăm bậc , mũi thì không thở được, cái chân lúc này đã không còn sức để nhấc lên, tôi trực tiếp nằm ra và bò lên qua các bậc thang.Có lúc đối diện với ánh nhìn ái ngại và những cái tủm tỉm cười của khách du lịch, tôi đã định nằm im đấy và mặc kệ chuyện gì đến thì đến. Nhưng rồi lại nghĩ: đồng đội xung quanh đang cố lết từng bước, tôi biết mọi người đã quá mệt, tôi không thể thành gánh nặng của đội hay bỏ cuộc lúc này được, kể cả phải bò lên đỉnh tôi cũng sẽ bò. Sau một thời gian lăn lên bò toài, nhóm anh Hùng và những người về đích trước của đội tôi và cả những đội khác chạy xuống cổ vũ và dìu nhóm tôi lên. Tôi không nhớ mình đã lên đỉnh cùng với ai, chỉ biết là có hai người xách nách hai bên tôi và dìu tôi đi, đầu óc u mê, chân tôi cứ nhấc lên theo đà lôi đi của mọi người.Lên đến nơi, chúng tôi chỉ nghỉ vài phút cho tỉnh người rồi lả lướt bước vào vị trí chụp ảnh và trao huy chương. Lúc này mới nhìn rõ mọi người xung quanh. Cuối cùng sau bao vất vả, phải nói là vật vã, tôi đã về đích cùng với đồng đội. Anh Thái đứng đó, gió và mưa bay thổi vào tóc, vào mặt ănh, nhìn rất khí thế. Anh lần lượt đeo huy chương cho từng người. Đến lượt tôi, cái cảm giác vừa tủi thân vì mệt, vừa hạnh phúc và hãnh diện vì mình đã làm được một điều mà với bản thân tôi đã có lúc như định bỏ cuộc. Tôi cứ thế đứng mếu máo khóc như một đứa trẻ đi lạc giờ tìm được anh trai, chẳng quan tâm đến hình tượng nữa, cứ ôm lấy anh và khóc.Giờ nghĩ lại buổi đi leo Fan đó thấy vẫn đầy cảm xúc: vừa mệt, vừa sợ, vừa thấm tình đồng đội và thật hạnh phúc. Đó sẽ là kỉ niệm theo tôi đến cả cuộc đời, sau này về già lại lôi ra khoe với con cháu: “ Đấy, hồi trẻ bà mày cũng máu lửa lắm đấy, bà leo tận lên đỉnh núi Fansipan để chụp ảnh sống ảo đấy!“. Nếu con cháu không tin, tôi sẽ cho chúng nó xem bằng chứng là chiếc huy chương và bằng chứng nhận đã leo lên đỉnh Fansipan được cấp bởi Vườn Quốc Gia Hoàng Liên, thêm cả một nhánh cây thông đất mà tôi hái được trong lúc đang leo núi nữa. Tất cả những kỉ vật đó tôi vẫn giữ và bày ở một nơi trang trọng dễ thấy nhất trong phòng. Nếu sau này công ty tổ chức leo Fan lần nữa, dù còn sợ và biết sẽ còn mệt, nhưng nhất định tôi vẫn sẽ tham gia. Mình còn trẻ, mình cứ leo…Trần Thị Bích Phượng Nhân viên Chăm sóc khách hàng
Bát cháo ấm lòng

Bát cháo ấm lòng

02:59, 29/06/2022 Admin
Tính đến nay, em đã được làm việc ở Thái Minh 29 ngày. Tuy quãng thời gian làm việc chưa quá dài, nhưng em lại có rất nhiều kỉ niệm với Thái Minh.Lần đó em bị đau miệng, em đã tự nhủ ngay từ nhà rằng có lẽ hôm nay em sẽ không ăn cơm trên nhà ăn được. Sau khi em báo với chị trưởng phòng cùng các anh chị trong phòng, em khá bất ngờ vì được mọi người quan tâm hỏi han nhiều đến thế. Bất ngờ hơn nữa, em lại được biết rằng các chị nấu bếp sẵn sàng nấu cháo riêng cho em để em được ăn cùng mọi người, em vẫn có thể ấm bụng mà không lo đau miệng.Lên tới nhà ăn, vừa nhìn thấy em, chị Hoa đã giục em : “em vào lấy cháo ăn nhé, chị nấu riêng cho em rồi đó”. Em nghĩ thầm “sao các chị có thể quan tâm được cả đến đứa em nhỏ bé này trong khi các chị cũng đã rất bận rộn với mấy chục mâm cơm trên nhà ăn”. Em bê bát cháo khá lớn, nóng hổi ra bàn ngồi ăn chung với các anh chị. Tuy ăn khá khó nhưng em vẫn cảm nhận được vị ngọt của thịt, độ dẻo của cháo và mùi hăng cay, nồng nàn và thơm phức của những cọng hành hoa thái nhỏ. Miệng đau nhưng vẫn không thể làm em ngừng cố gắng ăn để để không phụ sự quan tâm của các chị nhà bếp.Nhớ lại, em vẫn cảm thấy ấm lòng….Đây chính là một trong những nét sống và nét văn hóa đẹp của một môi trường làm việc tuyệt vời – môi trường Thái Minh.Nguyễn Phương Anh Nhân viên RD Nhà máy Thái Minh Hi-tech