Tôi đã leo Fansipan thế đấy!
03:00, 29/06/2022
Admin
Thái Minh là một môi trường làm việc lành mạnh, thân thiện, vui vẻ và nhiều cơ hội để phát triển bản thân cũng như có các chế độ phúc lợi tốt. Đó là lí do mà tôi gắn bó với Thái Minh đến tận bây giờ. Trong hơn bảy năm gắn bó, bản thân tôi có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với công ty, nhưng có lẽ đáng nhớ nhất là lần đi leo Fansipan cùng với công ty. Đến tận bây giờ cảm xúc của chuyển đi nhớ đời đó vẫn còn y nguyên.Đó là một buổi sáng tháng 10, chúng tôi đã được công ty chia để hoạt động theo đội. Đội chúng tôi lấy tên là Sơn Long do anh Hùng ASM làm đội trưởng. Sáng sớm, mà không, phải gọi là gần sáng mới đúng, khi mà dân địa phương vẫn còn đang say giấc nồng bên chăn ấm đệm êm, chúng tôi đã được thông báo dậy và lên xe tập kết đến trạm leo. Ngồi trên xe, nhìn ra cửa sổ , thấy toàn một màu đen, đoạn nào không phải màu đen thì là màu trắng xám của sương mù, không thấy một bóng người đi đường, chỉ thỉnh thoảng nghe có tiếng còi xe xung quanh và những cú nghiêng xe thì tôi biết là mình đang đi trên con đường ngoằn nghèo ven sườn núi. Đến nơi, trời cũng vừa rạng sáng, đủ để nhìn rõ mọi người và cảnh vật xung quanh. Phải nói là núi non hùng vĩ, cây cối xanh tươi, hít hà cái không khí tươi mát ở đây thật dễ chịu.Chúng tôi được cho xếp hàng theo đội của mình, ban tổ chức phát đồ ăn sáng và nước uống cho mọi người, rồi chỉ cho nhau khu nhà vệ sinh để tranh thủ giải quyết nhu cầu luôn, không đợi đến lúc đang leo núi mà muốn đi thì chỉ có cách đi “lộ thiên thôi. Tôi cùng đồng đội tranh thủ chụp ảnh kỉ niệm, rồi khởi động trước khi đến lượt đội mình leo. Nhìn các đội leo trước lần lượt xuất phát, lòng tôi phấn khích lắm.Tôi là một đứa nhát gan nhưng lại hay tò mò về những thứ mới lạ, cái gì càng mới càng thấy kích thích và muốn khám phá, muốn thử sức. Để chuẩn bị cho chuyến leo núi này, tôi đã tập luyện rất nhiều. Ngày nào đi làm về cũng luyện cơ chân, đứng lên ngồi xuống 50 lần, chạy 10 vòng quanh sân nhà, có hôm hứng chí thì chạy từ đầu làng đến cuối làng rồi về. Đang khởi động để chuẩn bị leo, chẳng biết đứa nào tinh nghịch nghĩ ra câu “Có ai ở đây không? Em cô đơn quá!“. Tự dưng nghĩ đến cảnh leo lên lưng chừng núi, xong chẳng may lạc mất đồng đội, thì đúng là chỉ có đứng giữa núi mà hét câu đó thật. Vừa sợ vừa buồn cười, mấy đứa thi nhau hét lại câu đó để trêu nhau. Được một lúc thì đến lượt đội tôi xuất phát. Nghe lời anh dẫn đoàn, lúc mới leo nên leo từ từ, chậm chậm từng bước nhỏ để quen chân đã, xong mới tăng tốc dần.Chà, mới đầu leo cũng không mệt lắm, tôi còn vừa đi vừa lí nhí hát và chuyện trò trêu ghẹo mọi người trong đội. Lòng thầm nghĩ: độ cao ba nghìn một trăm bốn mươi ba mét à, xời, muỗi đốt inox. Ôi thôi, được một phần ba chặng đường, lúc đấy mới biết thế nào là cảm giác thở không ra hơi. Tôi không biết dùng từ gì để diễn tả sức khoẻ của mình lúc đó, nhưng thật sự mà không muốn mở miệng ra nói một từ nào nữa chứ đừng nói là hát. Tôi nhìn đồng đội: đội trưởng của chúng tôi cùng một số anh chị khác thì đã đi vượt lên mà mất dấu mọi người từ lúc nào, nhóm tôi một nửa bị tụt lại phía sau.Ai cũng đã thấm mệt, nhưng vẫn cố động viên nhau bước tiếp, từng bước từng bước qua những con đường đất đá bé tí, hai bên toàn cỏ dại và cây cối um tùm, càng lên cao không khí càng loãng, càng thấy khó thở. Lúc này chỉ có nương tựa vào nhau mà bước tiếp. Anh Tùng Thường Tín dìu chị Hoa Xinh Tươi, anh An và Việt dắt díu nhau, tôi và Hà Lim Dim sức khoẻ khá hơn một chút thì khoác túi đồ giúp mọi người. Nhìn chị Hoa với anh An thở gấp, thỉnh thoảng lại phải dừng lại lấy hơi, giống như sắp ngất, thật sự rất thương anh chị, chẳng biết làm gì, tôi và Hà chỉ biết động viên hai anh chị cố lên… Càng lên cao địa hình càng dốc và khó đi, có lúc phải leo qua một vách đá dựng đứng, chỉ có mấy cái đinh to như ngón tay đóng vào đá để làm điểm bám leo lên, trước mặt là vách đá, dưới vách đá là vực sâu, nhìn xuống chỉ thấy mấy cái ngọn của cây cổ thụ nhô lên, còn bên dưới cứ hun hút không thấy đáy, chỉ cần không may trượt chân cái thôi là ở bên dưới Tổ Tiên đợi sẵn ngay. Thế nhưng đó chưa phải là tất cả.Chặng cuối là hết đường đồi núi, gần lên đến đỉnh sẽ được xây thành các bậc thang. Khi leo đường đồi núi mệt bao nhiêu thì ở chặng leo cuối, leo lên những bậc thang lại càng mệt hơn gấp bội. Bởi lẽ đã gần lên đến đỉnh núi, gần đến độ cao 3143m so với mực nước biển, không khí lúc này phải gọi là “loãng chia đôi”, cộng với các bậc thang cứ liên tiếp mấy trăm bậc , mũi thì không thở được, cái chân lúc này đã không còn sức để nhấc lên, tôi trực tiếp nằm ra và bò lên qua các bậc thang.Có lúc đối diện với ánh nhìn ái ngại và những cái tủm tỉm cười của khách du lịch, tôi đã định nằm im đấy và mặc kệ chuyện gì đến thì đến. Nhưng rồi lại nghĩ: đồng đội xung quanh đang cố lết từng bước, tôi biết mọi người đã quá mệt, tôi không thể thành gánh nặng của đội hay bỏ cuộc lúc này được, kể cả phải bò lên đỉnh tôi cũng sẽ bò. Sau một thời gian lăn lên bò toài, nhóm anh Hùng và những người về đích trước của đội tôi và cả những đội khác chạy xuống cổ vũ và dìu nhóm tôi lên. Tôi không nhớ mình đã lên đỉnh cùng với ai, chỉ biết là có hai người xách nách hai bên tôi và dìu tôi đi, đầu óc u mê, chân tôi cứ nhấc lên theo đà lôi đi của mọi người.Lên đến nơi, chúng tôi chỉ nghỉ vài phút cho tỉnh người rồi lả lướt bước vào vị trí chụp ảnh và trao huy chương. Lúc này mới nhìn rõ mọi người xung quanh. Cuối cùng sau bao vất vả, phải nói là vật vã, tôi đã về đích cùng với đồng đội. Anh Thái đứng đó, gió và mưa bay thổi vào tóc, vào mặt ănh, nhìn rất khí thế. Anh lần lượt đeo huy chương cho từng người. Đến lượt tôi, cái cảm giác vừa tủi thân vì mệt, vừa hạnh phúc và hãnh diện vì mình đã làm được một điều mà với bản thân tôi đã có lúc như định bỏ cuộc. Tôi cứ thế đứng mếu máo khóc như một đứa trẻ đi lạc giờ tìm được anh trai, chẳng quan tâm đến hình tượng nữa, cứ ôm lấy anh và khóc.Giờ nghĩ lại buổi đi leo Fan đó thấy vẫn đầy cảm xúc: vừa mệt, vừa sợ, vừa thấm tình đồng đội và thật hạnh phúc. Đó sẽ là kỉ niệm theo tôi đến cả cuộc đời, sau này về già lại lôi ra khoe với con cháu: “ Đấy, hồi trẻ bà mày cũng máu lửa lắm đấy, bà leo tận lên đỉnh núi Fansipan để chụp ảnh sống ảo đấy!“. Nếu con cháu không tin, tôi sẽ cho chúng nó xem bằng chứng là chiếc huy chương và bằng chứng nhận đã leo lên đỉnh Fansipan được cấp bởi Vườn Quốc Gia Hoàng Liên, thêm cả một nhánh cây thông đất mà tôi hái được trong lúc đang leo núi nữa. Tất cả những kỉ vật đó tôi vẫn giữ và bày ở một nơi trang trọng dễ thấy nhất trong phòng. Nếu sau này công ty tổ chức leo Fan lần nữa, dù còn sợ và biết sẽ còn mệt, nhưng nhất định tôi vẫn sẽ tham gia. Mình còn trẻ, mình cứ leo…Trần Thị Bích Phượng Nhân viên Chăm sóc khách hàng