Tôi vẫn nhớ như in các kỷ niệm trong ba ngày đầu tiên đi làm ở Thái Minh. Kỷ niệm mà đã gần ba năm và giờ ngồi viết lại như mới hôm qua thôi.
Đó là ngày 15/04/2019, khi đó tôi đến với Thái Minh với vị trí là quản lý phòng CSKH. Màn tiếp đón của hơn 30 cô gái CSKH lúc đó làm tôi thật sự ngạc nhiên. Wow…một chiếc bàn màu trắng nhỏ xinh ở góc phòng, một bình hoa hồng tươi thật đẹp và tấm thiệp thật xinh xắn trên bàn do bạn Bảo Linh (Trưởng phòng cũ) tự tay viết và đến giờ tôi vẫn còn lưu giữ.
Sau màn chào hỏi và giới thiệu tên của mọi người, tôi bắt đầu hoang mang và lo lắng cho việc làm sao để nhớ hết tên của các thành viên hôm nay, rồi giới thiệu xong mọi người có hỏi lại không… Không khí rất vui vẻ nhưng cũng đến hồi cần kết thúc. Thay vào đó là âm thanh của các cô gái CSKH, thi thoảng lại có tiếng khúc khích, tiếng dạ vâng…quen thuộc.
Đến khoảng hơn 9h sáng tôi bắt đầu thấy sự cô đơn, không có ai bên cạnh, không có ai chạy tới hỏi xem có cần giúp đỡ gì không. Vì là ngày đầu tiên nên tôi không chuẩn bị cốc hay bình nước mang đi để uống. Cổ họng bắt đầu thấy khô cứng như nhắn nhủ cơ thể đã đến lúc cần nước để bù đắp cho nỗi lo lắng từ sáng sớm. Nhìn các em CSKH ai cũng xinh xắn, cũng vui tươi nhưng sao thờ ơ đến thế nhỉ, tôi nghĩ như vậy.
Cơn buồn ngủ bắt đầu xâm lấn, tôi bỗng giật mình bởi trong góc bàn đối diện vang lên âm thanh lớn tiếng “Con nói nãy giờ mà bác không hiểu ạ?” của một bạn nhân viên (đã nghỉ), tôi chưa bao giờ thấy mình đủ bình tĩnh và giận dữ đến lạnh người để kiên trì nghe cuộc hội thoại đó nữa. Tôi đứng phắt dậy và nhìn thẳng về góc phòng nơi có âm thanh đó chỉ để xem phía sau âm thanh đó là một cô gái như nào, với tâm thế quan sát và xem mình có thể trợ giúp gì được cho em ấy lúc này hay không. Sau cái nhìn sững sờ đó em ấy đã hiểu ý để thay đổi tông giọng và tiếp tục cuộc hội thoại.
Tôi bỏ chạy vào nhà vệ sinh và òa khóc như kiểu vừa bị ai đó la mắng. Việc mình vừa được chào đón nồng nhiệt ban sáng, với sự thờ ơ không ai bên cạnh quan tâm lúc này, với sự việc tiếp tục vừa chứng kiến với khách hàng, thật sự đối lập nhau. Tôi bắt đầu hoài nghi về con người và văn hóa nơi đây. Hối tiếc vì sự lựa chọn của mình, tôi nhấc điện thoại gọi điện cho người thân với mong muốn được chia sẻ an ủi từ đồng chí chồng, thì nhận được câu nói rất lạnh lùng: “Ơ, sao em phải khóc, cứ bình tĩnh, vậy nên trên đời này khách hàng mới cần có em chứ”
Mạnh mẽ, tự tin bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi trở về chỗ ngồi với ý chí rằng: khách hàng đang cần mình. Nhưng cơn khát nước vẫn quay trở lại, và tôi biết lúc này mình cần tìm đến cốc nước thật lạnh để kiểm soát và triệt tiêu cảm xúc tiêu cực của mình. Thật may mắn đúng lúc đó em Thuận mang cốc nước đến giọng nhẹ nhàng “em mời chị uống nước ạ”. Ôi, được mời như cởi tấm lòng. Tôi uống gần hết cốc nước vì cảm động về sự tinh tế, chu đáo của em ấy và vì tôi khát nước là có thật. Điều đặc biệt mà cốc nước đó cứu rỗi tâm hồn tôi lúc đó chính việc nó đã xóa tan đi những hoài nghi, những lo lắng mà trước đó tôi đã từng nghĩ đến. Hóa ra các em ấy thật sự rất chu đáo, tinh tế và biết quan tâm tới mọi người như điều họ vốn có. Dù chỉ là trong suy nghĩ nhận định nhất thời, nhưng tôi thấy mình thật có lỗi.
Ngày hôm sau, tôi được anh Thái thông báo tham gia họp cùng với HCNS về tỉ lệ nhân viên CSKH nghỉ việc lên tới 67%. Sau khi nghe báo cáo các nguyên nhân từ HCNS, vấn đề cốt lõi chính là không có người hỗ trợ trực tiếp nhân sự mới, làm họ cô đơn và dễ dàng từ bỏ cơ hội khi chưa kết thúc thời gian thử việc. Anh Thái đã có ý tưởng về mô hình cần có người tương trợ và đồng hành với các bạn nhân viên mới, dìu dắt họ làm quen với công việc, văn hóa, rủ họ cùng đi ăn cơm trưa, … để họ không còn cảm thấy cô đơn. Anh Thái yêu cầu cần có mô hình “người dìu dắt” và viết thành quy trình để thực hiện. Mô hình đó ở phòng CSKH được triển khai từ 2019 đến nay trên ý tưởng đó của anh. Kết quả cuối năm 2019 tỉ lệ nhân viên nghỉ việc giảm xuống còn dưới 5%. Ngày đó, quy trình đào tạo nhân viên mới cũng là bản quy trình đầu tiên tôi thực hiện tại Thái Minh. Đã có ngày cùng anh Thái trao đổi, được anh sửa cho lưu đồ trong quy trình…Thấm thoát mà đã gần 3 năm trôi qua.
Lúc này, có lẽ mọi người đang say giấc, đâu đó cũng có những đồng nghiệp của tôi ngồi viết lên những kỷ niệm đẹp và ấn tượng đầu tiên ở Thái Minh. Chắc hẳn, họ cũng đang rất cảm xúc và hạnh phúc như tôi lúc này. Hình ảnh về những cô gái CSKH vui vẻ thân thiện vỗ tay chào đón, những bông hoa hồng xinh tươi và tấm thiệp, hình ảnh cùng anh Thái ngồi gạch gạch và viết lên bản dự thảo quy trình, hình ảnh cốc nước yêu thương và tình cảm chân thành ngày ấy, đến giờ nghĩ lại như vừa mới hôm qua, sống mũi cay cay và giọt nước mắt của hạnh phúc. Cảm ơn Thuận, cảm ơn các cô gái CSKH và anh Thái luôn tạo nên những ấn tượng đẹp và kỷ niệm khó quên để trở thành một phần của cuộc sống trong tôi. Nghĩ về nó thật vẹn nguyện, giúp tôi viết lên những yêu thương không bao giờ bị phá bỏ, là góc nhỏ thật bình yên và cảm xúc đong đầy luôn ở lại!
Lưu Mỹ Hiền Trưởng phòng Chăm sóc khách hàng