Bài học nhớ đời

Tôi có một kỉ niệm buồn đáng nhớ đó là năm khi Phú Khánh sáp nhập vào Thái Minh. Lần đó tôi nhận được một cuộc gọi điện báo: chị ơi, có một ASM làm khống báo cáo. Choáng là cái đầu tiên tôi cảm nhận. Từ trước đến nay tôi làm thì cứ chăm …

Tôi có một kỉ niệm buồn đáng nhớ đó là năm khi Phú Khánh sáp nhập vào Thái Minh.
Lần đó tôi nhận được một cuộc gọi điện báo: chị ơi, có một ASM làm khống báo cáo.
Choáng là cái đầu tiên tôi cảm nhận.
Từ trước đến nay tôi làm thì cứ chăm chăm vào số được nhận và check xem đúng hay sai ở một cạnh là kế toán thôi. Nhưng sự liên kết giữa kế toán và đội sales thì tôi lại không kiểm soát.
Số báo cáo khống sẽ đồng nghĩa với việc trả thưởng nhà thuốc khống, thưởng khống mà công ty phải trả cho đội đó là sự thất thoát tài chính.
Lần đó tôi chắc mẩm sẽ bị đuổi rồi vì đây là sai sót cực kì nghiêm trọng của kế toán.
Tôi đã bị triệu tập về họp, khi Ban Giám đốc hỏi tôi chẳng còn gì để giải thích vì sai là mình.

Trách mình làm việc không hết mình, không biết cách kiểm soát con số, khoong đưa cảnh báo rủi ro được cho Ban Giám đốc để nên cơ sự này.
Anh Thái bảo tôi tự nhận hình phạt. Tôi chẳng biết nhận như nào cho vừa. Đành tùy Ban Giám đốc.
Thời gian chờ là thời gian tôi không ăn, không ngủ được. Tôi không sợ bị đuổi việc mà cái tôi suy sụp là sự tin tưởng của Ban Giám đốc giao cho mình. Mình giữ chìa khóa tài chính của công ty mà lại để chuyện này sảy ra, tôi dằn vặt trách bản thân không làm tốt công việc, thấy nhục nhã lắm vì khả năng hạn hẹp của mình. Tôi suy sụp hoàn toàn, nhìn Ban Giám đốc lúc nào cũng buồn tôi lại càng ân hận, tự nhận bản thân nếu làm tốt thì sẽ không tiếp tay để việc xấu này sảy ra.
Nhưng rồi, tôi vẫn được Ban Giám đóc tha thứ, tôi bị phạt một phần trách nhiệm chứ không đuổi việc.
Cái tôi dằn lòng là dù có đuổi việc tôi sẽ không đi, nếu đi thì hèn lắm, tôi gây ra lỗi mà đi thì khác gì chạy trốn nên việc ở lại làm tiếp là cái mà tôi mong muốn. Tôi muốn làm hết mình để bù đắp những tổn thất tôi gây ra, bù đắp lại sự tin tưởng mà các anh dành cho mình mà mình lại phá hỏng.
Việc này dù các anh xử kín để giữ thể diện cho tôi và một số người khác nhưng vẫn nhiều người biết, họ nhìn tôi với ánh mắt thương hại tôi sợ ánh mắt đó, nó là cái tự vả vào bản thân mình.

Tôi đã mất một thời gian rất dài mới cân bằng lại được sự cố đó, nhưng nó sẽ là bài học nhớ đời trong quãng hành nghề của tôi. Để biết được mình đang thiếu xót gì, cần làm gì.

Nguyễn Thanh Nhàn Kế toán trưởng

Cập nhật lúc: 2025/06/24