Tôi thừa nhận bản mình bị mắc bệnh sợ cô đơn. Tôi vốn là người vui vẻ, hòa đồng, thích kết giao bạn bè nên sợ phải làm gì một mình. Chạy bộ, theo Haruki Murakami nó là môn thể thao đơn giản nhất và là môn thể thao cô đơn nhất. Chạy một mình, không chuyện trò, không cười đùa; hòa vào nó là một thử thách của chính tôi.
Tôi vô tình nghe được về cụm từ Uprace là giải chạy bộ gây quỹ từ thiện cho trẻ em. Trước nay, cái gì liên quan đến từ thiện là tôi mê và bị thu hút. Tối hôm đó, tôi tìm hiểu luôn về Uprace cộng thêm được châm ngòi từ Oanh Ú- người đã tham gia Uprace mấy mùa rồi nên thích thú lắm.
Tôi lôi kéo được cả hai người bạn thân là Quỳnh, Quế cùng tham gia và lập nhóm để tiện theo dõi nhau. Tôi nghĩ không ai chạy bộ mà không có mục đích. Do nó là môn thể thao tự bản thân mỗi người phải nỗ lực nên rất dễ bỏ sau vài tuần, thậm chí là vài ngày. Rất may là Uprace đến đúng lúc, đúng thời điểm mà công ty chuẩn bị kỉ niệm sinh nhật lần thứ 9 và có giải chạy Marathon nữa.
Chạy vừa được gây quỹ từ thiện vừa rèn luyện sức khỏe nên mọi người lần lượt bị ba đứa chúng lôi kéo tham gia. Có tới gần 100 người Thái Minh cùng tham gia Uprace với tôi.
Việc chạy buổi sáng với tôi rất dễ dàng nhưng đó là lúc tôi hiểu rõ vì sao nó được gọi là môn thể thao cô đơn nhất. Một đôi giày, một tai nghe, chuẩn bị một list nhạc, một mình thưởng thức, một mình chinh phục mục tiêu. Có những ngày mệt và lười, tôi đã có suy nghĩ từ bỏ buổi chạy nhưng như thói quen mở ứng dụng thấy đồng nghiệp đã có những km được ghi nhận tôi lại bật tung chăn, xỏ giầy và chạy.
Chạy bộ không những thay đổi tôi mà cả thói quen của người Thái Minh. Công ty khá đông nên việc gặp gỡ nói chuyện giữa các bộ phận rất khó, đặc biệt phòng chăm sóc khách hàng cơ hội giao tiếp càng hạn hẹp hơn. Trước khi tham gia chạy cứ đúng 17h-17h15 mọi người đều vội vàng về với gia đình hoặc cuộc hẹn nào đó. Nhưng nay lại rộn vang câu hỏi “đã thay đồ chưa”, “có mang giày không”, hay chia nhau miếng bánh, miếng kẹo kịp lót dạ rồi ùa ra công viên Cầu Giấy chạy. Có chị sau tan làm về lo cơm nước cho chồng con xong xuôi, không quên ra gộp nhóm với chúng tôi. Chị nói không ra làm vài vòng thì ngứa ngáy chân tay.
Trong lúc chạy chúng tôi cười đùa, nói đủ thứ chuyện trên đời từ đó cũng hiểu nhau hơn. Có lúc thời gian thưởng thức “ẩm thực công viên” nhiều hơn thời gian chạy nhưng nó không quan trọng bằng việc chúng tôi đã làm cùng nhau.
Để chuẩn bị cho các hoạt động kỉ niệm sinh nhật lần thứ 9 của công ty, ai ai cũng cố gắng rèn luyện để không là quả tấn, quả tạ của đội. Thông qua nhóm như vậy tôi biết được tình hình sức khỏe của nhau, cùng động viên nhau tập luyện mỗi ngày.
Và rồi cái gì đến cũng đến, khi mà giải Uprace đang đi dần tới ngày cuối cũng là lúc chúng tôi cùng nhau chinh phục 9 Km ở Phù Luông.
Chúng tôi sẵn sàng. Hiệu lệnh xuất phát một lượt chạy, rồi một lượt nữa và đến lượt đội tôi xuất phát cuối cùng. Được cả đội tin tưởng để tranh giải thưởng cá nhân nên tôi chạy phía trước của đội. Tôi cố vượt qua nhiều đội nhất có thể và chính trong thời gian này tôi cảm nhận rõ nét nhất tinh thần của người Thái Minh.
Mặc dù là đang thi đấu, cạnh tranh lẫn nhau nhưng người đội trước sẵn sàng đưa bàn tay đỡ người đội khác qua khe suốt, dìu nhau xuống dốc núi. Khi vượt qua hai hoặc ba người chạy cuối cùng của mỗi đội, tôi nghe được những câu nói rất nhẹ nhàng họ dành cho nhau, động viên nhau: em cứ chạy chậm thôi, không khí loãng em thở đều một chút, hít sâu một chút nữa.
Và họ cũng không quên gửi tôi lời nói ‘chị Hà ơi cố lên” lúc đó tôi lại chạy nhanh hơn.
Với tôi, tôi rất nể phục những người chạy về cuối bởi họ mang vẻ đẹp của nỗ lực không bỏ cuộc để chiến thắng bản thân. Vì thế chúng tôi đã chạy ngược lại một đoạn, đứng trên đá cao, hô to, gọi lớn tên đội mình và không quên cỗ vũ khi thấy ai đó đang dần về đích mà không quan tâm người đó có phải là đội mình hay không.
Cuộc đua kết thúc, chúng tôi chúc mừng nhau. Với người Thái Minh không có người về cuối cùng bởi chúng tôi luôn đi cùng nhau. Tôi cũng nhận ra rằng, chạy bộ là môn thể thao đơn giản nhất và hạnh phúc nhất vì nó là chất keo giúp gắn kết chúng tôi lại gần nhau hơn.
Hà Hồ